Xxlx

Ông bố đem lòng yêu vợ của con trai

  • #1
  • #2
  • #3
  • Còn quá nhiều người không có cơ hội biết đọc biết viết, mãi mãi, trong đó chắc không thiếu mầm thiên tài. Nhưng tớ hay cậu có thể vừa hiện sinh vừa yên tâm bởi chúng ta chỉ đơn thuần mạo danh nó để đỡ dằn vặt vì thói ích kỷ của mình. Tôi không tự hỏi giờ này ở nhà bác mọi người không thấy tôi về sẽ làm gì.

    Cái bệnh của tôi bố mẹ đã hết thuốc chữa. Họ cũng chả ngại chửi cầu thủ đội nhà lỡ sơ suất hay trọng tài bắt không hợp ý họ. Đến lúc này chúng ta sẽ đều hy vọng những người đó thiện.

    Nhưng rồi anh cũng chấp nhận. Họ dùng lòng yêu nước để xui khiến những con người không thông minh (như những quân trên bàn cờ của họ) đánh nhau. Ta ngại nói sự thật với ai nhìn ta ngờ vực.

    Của tiếng còi xe mòn mỏi triền miên ngoài đường hòa lẫn tiếng chó hàng xóm sủa bên kia bức tường. Tôi có thể (nhưng không thích) viết một đoạn luận tội thế hệ trước mình. à còn nhớ thủa ấy tôi luôn ngồi ngay sát bảng và trong những giờ quằn quại toát mồ hôi đó có lần tôi lỡ đánh một tiếng rắm xuống lớp điều đó làm tôi còn ngượng ngập cả mấy buổi sau dù không biết có ai biết đó là tiếng rắm của tôi giữa những cô cậu học trò ngồi san sát nhau như gia súc bị tống lên xe chở đến lò mổ…

    Bạn chỉ xin lỗi chứ không xin sự tha thứ. Nhưng một đứa trẻ thì không có được tiếng nói của mình trong xã hội đầy bon chen, tự phụ và thiếu tôn trọng này. Đứng dậy tại chỗ, uốn éo nhún nhảy theo điệu nhạc trong máy vi tính, đơ đỡ.

    Nhưng xã hội đã trót phản ánh vào tâm thức và như nước gõ lên đá đến vô số lần mà tạo thành vết lõm. Kệ sự thật là năng lực phát huy cũng thường là lúc năng lực dần cạn kiệt. Nếu cứ tiếp tục như thế thì bạn vẫn có thể chịu đựng nhưng không thể chấp nhận.

    Thôi nhé, cất ngay đi. Nhưng vấn đề đặt ra là đó có phải những sáng tác hay ho cho loài người không. Nó bắt chước tôi, dần dà cũng thành của nó, tôi chả nhớ tôi bắt chước ai.

    Những suy nghĩ chúng rất rành mạch và trôi chảy. Và khuôn mặt dường không cảm xúc. Lúc này, mục tiêu của bạn chỉ là viết, gõ và gửi lên mạng cho xong một giai đoạn.

    Bạn chỉ xin lỗi chứ không xin sự tha thứ. Mẹ chị cũng đã từng như vậy. Mấy ý tứ chợt ngân nga:

    Không để ý đến thì nó cũng trở nên vô nghĩa. Không hiểu sao tôi không có thiện cảm với các chú. Nhưng sống là gì nếu chỉ biết chịu đựng nhau.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap