Tôi vẫn còn nhớ vào cuối những năm 1960, khi tôi đang phụ trách chương trình trò chuyện trên radio mỗi tối ở đài WIOD. Rất nhiều người hỏi tôi rằng: Thế phong cách riêng của Larry King là gì?. Trong cái không khí hoàn toàn hỗn độn sau bài phát biểu của Stengel, nghị sĩ Kefauver nói lớn: Ông Stengel, tôi không chắc là tôi đặt câu hỏi có rõ ràng hay không
Nhưng biết đâu như thế lại tốt hơn… Sau cùng, khi vấn đề đã được sáng tỏ thì nhiệm vụ của bạn là khẳng định lại với hai câu hỏi: - Cần tiến hành những việc gì? Ai sẽ thực hiện chúng? Nếu ngay cả chính bạn người điều khiển cuộc họp lại không thể chốt lại vấn đề thì cuộc họp không biết sẽ đi đến đâu. Những phút đầu mở màn chương trình, tôi có nói rằng: Thưa ông, những điều này lẽ ra không nên nói trên làn sóng.
Những đồng nghiệp sẽ nghĩ gì? Họ không thể đánh giá cao bạn được. Cuomo trả lời Tôi sẽ nói về việc chống lại bản án tử hình. Tôi chỉ còn biết thở dài ngao ngán chờ…tới giờ chương trình kết thúc.
Và dù trò chuyện theo kiểu cổ điển hay hiện đại, bạn cũng phải biết nói như thế nào cho có duyên, cho vừa lòng đẹp ý. Thẳng thắn và cởi mở. Các nhà chính trị thường có thói quen này, nhất là những lúc bắt đầu.
Mọi việc đã thành công tốt đẹp. Không phủ nhận thực tế. Shirley Povich nhà báo được giải thưởng Washington Post, cha đẻ của chương trình truyền hình Maury Povich đã nghiệm ra điều này.
Cái gì không là không. Bob có hai người bạn thân trùng tên Larry, và tôi là người bạn Larry thứ hai của anh ấy. Không có lý do gì phải ngại ngùng hay sợ rằng làm thế có kém tế nhị lắm không.
Thang máy lại ngừng hoạt động, nên không thể nhờ sự trợ giúp của những người bên dưới. Cuomo cha đã nói cho tôi biết lý do vì sao. Những người tổ chức tiệc tùng có kinh nghiệm thường trang hoàng gian phòng, nhà cửa sao cho không khí thật thân mật và thoải mái.
Một trong những câu trả lời tệ nhất là: Miễn bình luận. Ông hầu như không biết nói gì ngoài những câu khôi hài, và sự hài hước ấy đến tự nhiên như chính cuộc sống của George. Một giờ qua trò chuyện với anh thật thú vị! Anh thật tuyệt vời, như thường lệ.
Một số người nghĩ là càng đóng góp vào nhiều câu chuyện thì tên tuổi của họ càng nổi đình nổi đám, mặc dù chả ai muốn nghe họ nói. Khủng khiếp là, ba đứa chúng tôi được cử ra làm đại diện ban tang lễ bởi cầm đầu trong cuộc vận động quyên góp vì Moppo. Sau đó tôi hỏi anh ta thêm một loạt câu hỏi nữa, nhưng tình hình vẫn không khả quan hơn tí nào.
Những người đồng trang lứa tôi lẫn người đứng tuổi đều biết và thích bài này. Trái lại, việc phân ưu sẽ nhiều hơn nơi tang lễ. Không có âm nhạc, không có giọng nói của phát thanh viên, không có những tiếng bit, chỉ có nó được quyền truyền qua làn sóng.