Rồi thì đề tài dễ dàng và nóng hổi nhất là chuyện thời tiết (đặc biệt là khi bạn chẳng biết gì về người đối diện). Nói chuyện với cấp dưới thì giữ thái độ như thế nào? Có nhất thiết là lúc nào cũng phải nói như quát thì mới thể hiện được cái uy của người lãnh đạo? Chắc chắn là không. Giấc mơ của tôi đã trở thành sự thật! Tôi sẽ được làm ở đài phát thanh! Giọng nói của tôi sẽ được truyền đi trên làn sóng suốt ba giờ đồng hồ mỗi buổi sáng, và có thể thêm nữa vào buổi chiều.
Tháng giêng năm 1994, một tối nọ nơi hành lang khách sạn Beverly Wilshire (Los Angeles), Al Pacino, Walter Cronkite, vua bóng đá Pele, tôi và một số người khác đang nói chuyện với nhau, chỉ một vài giờ sau một cơn động đất. Việc tương tự xảy ra khi Ross Perot quá bộ đến chương trình của tôi vào ngày 20/02/1992. Và tận sâu trong tâm khảm, tôi luôn tự hào về xuất xứ ấy.
Vị khách té cái rầm ngay giữa phòng thu, bởi ông là một linh mục Catholic. Tất cả những điều thú vị đó diễn ra không chỉ nhờ những gì tôi nói, mà nhờ vào việc tôi biết lắng nghe. Dù không biết chính xác bao nhiêu phần trăm, nhưng tôi thừa nhận rằng hơn phân nửa các cuộc trò chuyện của phần lớn chúng ta là dành cho công việc.
Những câu hỏi giả định kiểu này thì chẳng bao giờ giới hạn đề tài lẫn số lượng. Vậy tại sao chúng ta lại để phát ra những từ này? Chúng giống như cây nạng mà bạn phải dựa vào vì sợ mình đi khập khiễng. Tôi thấy mọi chuyện đều do tàu ngầm Đức gây ra cả.
Hầu hết chúng ta thường có tính hay e dè, bối rối. Nhưng tôi để ý nghe thấy dường như lời phủ nhận này chả quyết liệt chi cả. Chúng tôi chuyển sang đề tài về nỗi sợ hãi.
Nhưng trong chương trình của tôi, điều này làm cho Stevenson trở nên rất tuyệt vời. Jack hiểu ra rằng, muốn bán được hàng thì trước hết phải biết chào mời sao cho thuyết phục, muốn chào mời thuyết phục, thì phải nắm vững trong lòng bàn tay tính chất của món hàng. Và phải luôn tự tin bình tĩnh nữa.
Bạn chỉ có thể tự tin ở chính mình và tạo được lòng tin nơi người khác khi bạn chân thật. Và từ đơn giản thì bao giờ cũng dễ hiểu. Nhờ vậy mà thời thơ ấu ở Brooklyn của tôi như là một khung cửa sổ nhỏ giúp tôi nhìn thấy một phần lịch sử nước Mỹ.
Đó chỉ là những cảm xúc và hồi tưởng trong ký ức mà tôi chia sẻ với gia đình Bob Woolf, như tất cả những ai từng rơi vào hoàn cảnh bối rối này. Chỉ làm những gì bạn thấy thật sự thoải mái. Bạn không cần phải đứng thẳng như chiến sĩ đang duyệt binh trên thao trường.
Lần nào tôi cũng hát theo phong cách ballad trữ tình. Một bài nói sâu sắc, mới mẻ không bao giờ gây chán. Bốn mươi năm về trước, lúc bắt đầu vào làm việc ở đài phát thanh, tôi chẳng hề có một chút kinh nghiệm nào cả.
Những câu hỏi càng hay thì càng góp phần sinh động câu chuyện. Lỗi là ở chính chúng ta. Nếu nói một cách khéo léo như thế, mọi việc rồi sẽ ổn cả.