Ông Đặng qua đời ngày 19/02/1997. Ông được nuôi nắng tronng sự thiếu thốn những thứ mà nhứng đứa trẻ khác có, chỉ có khác chăng là tình yêu thương ấm áp của mẹ và dì dành cho ông. Nhưng ông đã chọn cách đương đầu với số phận vì cảm thấy việc chia sẻ những nỗi khổ với nhân dân mình trong thời kỳ khủng hoảng chính là trách nhiệm của ông.
Các rủi ro ấy đã rèn giũa các kĩ năng chính trị trong ông và ông trở thành thủ tướng chỉ sau 30 năm đấu tranh. Chúng ta đã từng nghe nhiều câu châm ngôn nói về sự thành công có vể hơi mỉa mai: Tài năng cũng không; trên đời này chẳng hiếm những người có tài mà không thành công.
Tất cả các bạn thuở nhỏ của tôi đều giữ những vị trí chủ chốt trong công ty. Làm thế nào để thành công, làm thế nào để đạt được điều mình mong muốn,v. Tuy nhiên ,ông đã tập hợp một nhóm người lại để "chế tạo" những vật liệu xây dựng nhà máy.
(Sao lúc đó tôi lại dám mạo hiểm với đất đai của cha thế nhỉ?). Về thể trạng, ông là một người yếu đuối. Reis thực ra không thất bại.
Vậy giờ phải làm gì nữa? Tôi xem các tài liệu trước đây để biết người tiền nhiệm của mình đã làm gì. Ông trở về để giúp người dân giành lại các quyền và sự tự do đã mất bằng phương thức bất bạo động và đấu tranh cho một cuộc hòa giải dân tộc dựa trên sự công bằng. Chúng ta đánh giá người khác qua những thành tựu họ đạt được.
“Những thất bại trong quá khứ là cột mốc chỉ đường vô danh cho thành công trong tương lai”. Đó là vì suốt thời gian học tiểu học, tôi gặp phải một ông thầy thích nhéo hơn là dạy học. “…có một số bằng chứng cho thấy người nào ít gặp may mắn lúc khởi đầu sẽ có cơi hội thành công hơn những người ngay từ đầu đã nhận được mọi thứ.
Tôi được chỉ định làm thư ký phụ trách các tổ chức xã hội của Hội sinh viên. Cái ta “gặt” chính là “quả” và cái ta gieo chính là “nhân” mà ta đã trồng. Ngày anh mất, tôi đến gặp anh lần cuối.
Để ông được đến trường , chị gái 13 tuổi của ông bị bán lam gái ,mại dâm. Sau đó,ông ta lến kế hoạc 100 năm về kinh tế và thương mại của Nhật Bản. Nhưng điều tôi thật sự muốn nói ở đây là đáu tranh,dù thuộc về thể chất hay tinh thần ,luôn giúp chúng ta phát triển cả về thể lực lẫn tinh thần.
(Nếu họ muốn học cao hơn họ phải tự trang trải học phí) Ông luôn đứng đầu trong tất cả các kì thi của trường, thường đạt danh hiệu “ học sinh gương mẫu”. “Qùa tặng của đau khổ mang đến cho chúng ta là mang ta đến gần với thượng đế hơn, dạy ta trở nên mạnh mẽ hơn khi ta yếu đuối, can đảm hơn khi ta hoảng sợ, sáng suốt hơn khi ta hỗn loạn va không nghĩ đến nó nữa một khi ta không đủ sức vững vàng nữa.
Mất mát càng lớn,bạn càng giởi hơn,càng học hỏi được nhiều hơn và càng tiến gần đến đích hơn”. Nhưng việc cố gắng chung sống với nhau về sau lại làm nảy sinh vấn đề”. Kết cục là nhiều người trong số họ đã bị “dán chặt” vào màn hình truyền hình