Nếu ngồi cạnh tôi trong buổi hội nghị hôm ấy, có thể bạn cũng rút ra kết luận như vậy. Thế là âm thanh êm dịu do tôi tạo ra chiếm vị trí độc quyền. Ngôn ngữ của đôi mắt quan trọng.
Nhất là đừng để ký ức tràn về như một thác nước rồi thao thao bất tuyệt. Một người nói rằng sẽ sử dụng phép tàng hình để làm việc thiện giúp người. Những tấm tranh ảnh, biểu đồ minh họa cũng trở nên vô tác dụng.
Cố lên nào Larry! Và tôi chợt nghĩ ra một ý. Anh tạo nên một không khí thoải mái thân thiện cho chính anh và cả cho khán giả. Ngay lập tức, Sam tạo được sự thân thiện bởi câu chuyện này như một dải keo dán anh vào khán giả.
Tôi có tính tò mò về mọi thứ, nên khi đi dự tiệc tôi luôn hỏi câu: Tại sao?. Không may hầm mỏ bị sập. Nếu được tàng hình bạn sẽ làm gì đây, hoạt động từ thiện hay sinh lợi riêng cho bạn?
Tôi tự đặt câu hỏi và thảo luận một mình. Một con người dễ nổi giận. Nếu bạn là người hóm hỉnh có khiếu pha trò, hãy xem cô ta có thích sự vui nhộn hay không.
Tôi đã từng thấy điều này ở những người có nghề nghiệp rất khác biệt nhau. Do vậy, hãy nhìn khán giả khi bạn đang nói. Nhưng thật ra đó cũng không phải là một bài diễn văn.
Tôi mơ màng ngó cái đồng hồ, đến rồi, 9 giờ 30. Vì thế cho dù bạn có đang nói chuyện với một vị giáo sư đại học lẫy lừng danh tiếng, hay một phi hành gia từng bay trong vũ trụ, hay thống đốc điều hành cả địa phương của bạn, thì cũng không lấy thế làm sợ sệt. Thế rồi đột nhiên sau ba tuần, người phát thanh buổi sáng nghỉ làm.
Ở chương 10, tôi đã kể với các bạn về nhà báo Shirley Povich. Hoàn toàn ở thế chủ động và không thể né tránh được. Anh được đề nghị hát một trong những ca khúc cổ điển của Irving Berlin, bản Remember?.
Tôi kéo cái micro sát vào miệng và nói những tiếng đầu tiên trong nghề phát thanh của mình: Tôi sẽ nói nhiều hơn về việc nói trước công chúng ở một chương sau. Tất cả những điều trên cho thấy rằng chúng ta đã đi qua một chặng đường dài đấu tranh tư tưởng.
Khán giả của tôi nhận xét rằng thường thì những vị nào ghét giới báo chí truyền hình lại là những khách mời thú vị. Về yếu tố thứ tư có một óc khôi hài thì Nixon không có. Larry, cậu có điện, đường dây số hai người bạn đồng nghiệp của tôi gọi toáng lên, như thường lệ.