Và từ khi nhận chân được điều này, tôi hết bệnh luôn tới bây giờ". Một sáng kia, tôi đến Ngân hàng Thương Mại và Kỹ nghệ để vay một số tiền nhỏ làm lộ phí tới Kansas City, tìm việc làm. Một cuốn sách có đánh dấu ta thấy hay hơn và đọc lại mau hơn, dễ hơn.
Bạn đọc kinh của thánh Luc sẽ thấy điều ấy. Sự bình tĩnh và lòng tin của nhà tôi, thật đã làm cho tôi vững lòng. Ông chua chát phàn nàn: "Tôi ân hận đã thưởng họ.
Tôi bắt đầu nghĩ tới tự tử. Ba tôi nói: "Con, con xa nhà tới 1. Nhà tôi say sưa làm việc, không hề còn biết lo buồn".
Bạn và tôi, chúng ta thường thấy một vật gần như trống rỗng; bóng đèn điện. Ông chủ của bạn muốn bạn yêu nghề, để ông thâu được nhiều tiền hơn. Bọn tín đồ cuồng nhiệt của giáo chủ Mohammed thường xâm trên ngực những câu thơ trong kinh thánh Koran.
Vị thương gia kia đầy những chất độc đến nỗi tôi thành thực thương hại ông. Chính Peary cũng gần như chết lạnh, chết đói mà tám ngón tay lạnh quá, cứng đơ, phải chặt bỏ đi. 000 lính ở trận Gettyberg cũng cứ 1.
Tôi giúp việc xã hội trong châu thành, làm Hội trưởng hội học sinh. Lần thứ nhì gặp nhau, sau đó hai năm, ông vui vẻ nói: "Thật là một phép lạ, ông bạn ạ. Hiện nay 72 triệu người Mỹ theo tôn giáo, thiệt còn nhiều hơn thời nào nữa.
) Qui tắc đắc nhân tâm gồm trong câu "kỉ sở bất dục vật thi ư nhân", mà tất cả triết gia thời thượng cổ từ Thích Ca, Khổng Tử, Ki Tô. Alffred Adler, nhà trị bệnh thần kinh trứ danh, có nói một câu lạ lùng nhất từ trước tới giờ. Housman không làm cho bạn cảm động thì tôi xin kể lời của một người Mỹ nổi danh nhất ở thế kỷ này, trong số những người theo thuyết vô thần: Theodore Dreiser.
Ông biết nếu để thất vọng đè bẹo thì ông thành một người vô ích, vô ích cho cả chủ nợ của ông nữa. Song thân tôi làm việc như mọi: 16 giờ một ngày. Mấy năm trước, ông Joseph E.
Hồi 30 tuổi, tôi quyết chuyên viết tiểu thuyết. Tôi nhiều lần đứng trong Công viên Quốc gia Jasper ở Gia Nã Đại, chiêm ngưỡng vẻ đẹp xán lạn của một trong những ngọn núi đẹp nhất Mỹ Châu. Tuy nhiên ông cho rằng: "Ta không thể trách một người đã làm hay không làm việc này, việc kia.
Và tôi bận quá, không có thì giờ để thấy mình cô độc, để ưu phiền nữa. Học cách tổ chức, ủy quyền cho người khác để có thì giờ chỉ huy và kiểm soát. Khi các trò ưu tư về những chuyện đã qua, hối tiếc khi đã muộn, ấy là các trò đem đống mạt cưa ra mà cưa, xẻ vậy".