Không thì rồi nó lại trở thành một thứ đàn ông đầy ngộ nhận và hằn học. Nhưng họ sống không bình thường. Dường càng thương, càng suy nghĩ về chuyện mệt mỏi của bác, của mẹ, của bố, của thằng em… càng đau nữa, càng bệnh nữa.
Ít ra bạn cũng đã sắp viết xong và lí giải không cần trọn vẹn một phần đời sống của mình. Chúng xèo xèo sền sệt. Chỉ có tiếng còi xe ngoài đường dội vào, và nước mắt nước mũi chảy.
Hôm thì thằng em hoặc ông cậu nhấc máy. Và một người nghệ sỹ muốn có một sự nghiệp lâu dài và phát triển ổn định khó có thể không quan tâm đến việc rèn luyện thể chất. Hết trận đấu, ra đến ngoài sân, gặp bố cũng vừa ra.
Lắng nghe sự biến chuyển của trạng thái. Chỉ là một thứ cảm giác theo thói quen của kẻ cô độc, ít tiếp xúc. Dịu dàng cũng có đấy, không thì sao bạn chưa bỏ đi, nhưng đó chỉ là những sự dịu dàng vớt vát, vừa đấm vừa xoa.
Trận đấu quả thú vị hơn lần trước. Mà không xuyên sang tai bên kia. Chuyện học hành sa sút vừa qua mà có phần do sự tự do của cháu không nói đến nữa, ta làm lại.
Còn rất nhiều tình thương và niềm vui ở phía trước. Tại sao tôi cứ phải cố đấm ăn xôi ra rả về cái thiện như vậy nhỉ? Tôi có chứa nó ăm ắp trong lòng đâu. Trong đó đầy những cuộc chiến, những rào cản, những biên giới; đầy những thiên thần và ác quỷ.
Nhưng chị đối tốt với tôi, tôi biết làm sao được. Nhưng rốt cục thì chúng ta vẫn không thích nói thật. Mà trên con đường tự chứng tỏ này thì ta thường bị người thân mỉa mai, hờ hững hoặc lấy việc học tập ra ngáng trở.
Căn bản cũng xuôi xuôi sau khi đọc một số cái tôi đưa. Bây giờ đến tiết mục bể sục. Nói thế có ngạo quá không? Và đồng chí ấy có thích thú vì cái liên tưởng về một mảng lềnh phềnh để ví với mình.
Hiện sinh tách xã hội thành những cá nhân đơn lẻ, rời rạc và luôn phải chống chọi toàn bộ phần còn lại. Đó là lúc mà trí tưởng tưởng phải lén lút sinh đẻ nơi xó tối của tiềm thức. Để thoát khỏi nỗi chán chường.
Chơi là nằm mơ bất tận trong tự giam hãm vào khuôn khổ. Chúng tôi làm theo luật. Trái lại, còn có thể tỷ lệ thuận.