Thế giới quan của bác về một khía cạnh nào đó rất rộng. Nhà văn uống lấy giọt nước mắt bé xíu ấy trên môi nàng. Lá rơi trên đùi em cũng sực nức hương buồn.
Bạn cười cười, thế là vẫn chưa hết mơ rồi. Một số người trong số họ cũng biết. Không thì rồi nó lại trở thành một thứ đàn ông đầy ngộ nhận và hằn học.
Nói nhiều câu làm cả nhà bật cười. Đơn giản là vì bạn tránh cho họ nguy cơ trong tương lai sẽ phải chịu đựng một kẻ gàn dở thật sự làm khổ vợ con, họ hàng và người đời. Rung động và cộng hưởng rung động mới là giá trị có ích, có ý nghĩa cao cấp nhất của đời sống.
Đem lại sự biết rèn luyện và biết hưởng thụ. Tôi cứ đứng đó, trước cửa đồn các chú, nghĩ ngợi miên man, chẳng biết để làm gì, chẳng lo lắng hay hồi hộp gì. Dù sao cũng có lẽ là một phần của truyền thống.
Tôi cúi đầu, mở cuốn anbum trên bàn, lật đi lật lại. Thiu thiu chứ không sáng choang lõa lồ đôi mắt như khi ngửi thấy mùi kim khí trong những cục từ. Tiếng tít tít vẫn rót vào tai bạn, khe khẽ khe khẽ.
Tôi biết làm thế nào khi tôi muốn hít thở khí trời. Đúng lúc đó thì một gã cổ quái từ đâu đi vào, gió thổi mạnh lên. Cái chính nằm ở sự tự điều chỉnh.
Lát sau, thằng em đi vào. Còn khoảng không giữa cái bàn và trần nhà đôi khi có một vài con muỗi bay bay. Mở tủ ra, thay quần áo.
Có những chi tiết của giấc mơ mà bạn hiểu, chúng phản ánh đúng thực tế, nhưng không nhiều. Thực ra bạn biết bác cũng chỉ cảnh cáo rồi sớm muộn cũng thả cho bạn về trong ngày. Nhưng thường thì bạn không chiến thắng nổi cảm giác chán ngán.
Tôi cười khùng khục trong họng. Bạn kéo lại và nhận ra ông anh họ. Bạn chưa có cơ hội đọc những tác phẩm của Freud nhưng nghĩ ông ta tin vào sự lí giải được các giấc mơ cũng đúng.
Này, mày bê cái kia cho chú. Và nhiều lúc không còn khả năng đè nén được biểu hiện của sự yếu đuối hay hồn nhiên bị giam hãm bởi định kiến từ chính mình. Tôi nhớ lại một số kỷ niệm nơi vườn thú này.