Rồi lại ngồi trên ghế đá viết tiếp. Đọc cũng không thấy thích một sêri truyện toàn về tôi thế này. Bạn đã hơi lo sự xuất hiện câu chuyện của bạn ảnh hưởng đến đám cưới này.
Nếu không thất bại, nhiều người đã không phải cầu viện (nhiều hơn mức lành mạnh) đến thần thánh, khói hương. Dù nó có thể đem lại một câu chuyện về sự ngộ nhận thiên tài. Nhưng bạn muốn xin lỗi trước cho sự ngộ nhận và quảng cáo láo làm mất thời gian độc giả dành cho những cái hay ho khác nếu tác phẩm dở.
Anh họ tôi cũng làm cảnh sát, thi thoảng đến phường anh ấy chơi tôi có đọc thấy những điều Bác Hồ dạy lực lượng công an, cảnh sát nhân dân: …Đối với dân phải lễ phép hòa nhã… Trong công việc phải cần kiệm liêm chính… Vậy mà, ngay trước mắt tôi thôi, có một ông vừa bị giam xe, một chú gọi lên gác giải quyết, lúc sau, có chú xuống mở khóa cho ông ta về… Đó mới thực sự là sự cởi bỏ để đến với trí tưởng tượng. Bạn mơ cái gì đó về bóng đá, cái này thì bình thường.
Có ai mất xe lại thế không. Anh dạy em, biết, quay ngay. Dù biết điều đó khiến họ càng ngày càng cho mình đi quá giới hạn.
Nhưng gã này có vẻ nhọn nữa, như một núi băng, còn đen như một cái gốc cây cháy. Vừa gỡ xong mối này lại rối mối kia. Đôi khi, viết cũng nên tường thuật một cách chân thật về đời sống và những công dụng chẳng cần tô vẽ của mình.
Nhưng viết ra thì như lặp lại một nỗi đau lờ đờ. Cháu mà làm được thì cháu giỏi. Nếu quay mặt ra ngoài cửa, bên phải là cây chanh và giàn thiên lý.
Đây chỉ là một sự sống sót qua vài cạm bẫy đầu tiên. Và sẽ không ngừng bị đào thải nữa. Cái đó chính là những phương pháp để rèn luyện tính thích nghi và vượt qua những hạn chế.
Một người để được đối xử như thiên tài thì chắc phải đợi dài dài, 2 năm xuất hiện chưa ăn thua gì. Rồi sẽ quên con đường mình muốn đi, quên cái mình thực sự muốn dành cho người thân, quên cách hiểu nỗi đau của người khác. Những năm tháng cấp III chuyển sang lớp Văn ngồi như một thứ tượng gỗ trong giờ học và cả giờ nghỉ.
Bạn là con dơi không phải chim không phải thú mà lại là cả hai? Không chắc, quanh bạn còn nhiều phe hơn thế. Ở trong cái trạng thái này, cái cảm giác mình dẻo dai nhưng có thể gục chết bất cứ lúc nào trở nên đúng. Cách đây chừng một tháng, bạn và bác gái cứ đến khoảng mười giờ, sau khi đóng cửa hàng, lại đi bách bộ.
Nhưng mọi người thì khác. Sao có một quãng đường mà mình đi chậm thế? Mình muốn mọc ra thêm muôn ngàn đôi chân hoặc không còn chân gì nữa. Bạn tự hỏi không biết đến bao giờ hay không bao giờ bác (cũng như những người đặt gánh nặng gia đình lớn lao lên mình và giải quyết một cách dứt khoát, thậm chí, tả khuynh và độc đoán) cảm nhận được dòng suy nghĩ ấy.