Vì vậy, theo thiển ý, công việc phải làm trước hết trong ngày là coi chừng bộ óc ta làm việc. Bạn đừng sợ tôi sẽ bắt bạn chú ý đến nguyên tắc này, nguyên tắc nọ. Khoảng một giờ sau, bạn mới cảm thấy có thể ngồi dậy và ăn một chút, rồi bạn ngồi dậy ăn.
Làm như vậy bạn sẽ có được một khoảng thời gian dài ít nhất là 3 giờ. Mỗi ngày từ 6 giờ chiều đến 10 giờ sáng - tức 16 giờ - thầy phải tìm cách luyện thân thể và trí óc, tâm hồn. Đáng lẽ tôi chỉ cho bạn thì xin bạn chỉ lại cho tôi.
Trên hàng trăm bến xe ở ngoại ô, mỗi buổi sáng bạn thấy những người bình tĩnh đi đi lại lại trong khi công ty xe điện trắng trợn ăn cắp thời giờ quý hơn vàng của họ. Chương trình lập ra thì phải theo nhưng không được coi nó như một ngẫu tượng phải thờ. Trước khi tới bến xe, bạn phải kéo nó về có tới bốn chục lần.
Chính bạn là người tôi muốn khuyên đấy. Tôi có thể nghe óc bạn như nghe điện thoại ở nên tai tôi vậy. Bạn sẽ thấy kết quả.
Cũng chẳng cần sách. Mà khó thay đổi cái của quỷ đó lắm. Bây giờ chắc bạn mong tôi chỉ cho bạn một bí quyết kỳ diệu để có thể đạt tới mục đích của mình là thu xếp đời sống hàng ngày cho hoàn hảo, và do đó loại trừ được nỗi bất mãn kể trên.
Xin bạn làm ơn cho tôi biết quý danh cùng địa chỉ và dạy cho tôi cách bạn đã làm cách nào được vậy. Bạn tự nhủ: "Ta phải ráng biết chút gì về cuộc cách mạng Pháp, về lịch sử hỏa xa hoặc những tác phẩm của John Keats (thi sĩ Anh ở thế kỷ 19)". Phải học tập một cái gì đó lâu dài.
Nhưng mới đầu nên gắng sức in ít như vậy thôi. Không yêu văn chương không phải là một tội, cũng không phải là dấu hiệu của sự ngu dốt. Người ta không phải lúc nào cũng gắng sức hoài được".
Có gì đáng chán đâu? Ngay trong công ty địa ốc cũng có cảnh đẹp lạ lùng, biến hóa của đời sống. Có sao đâu? Tôi biết rằng bạn thưởng thức được âm nhạc, vì vậy các dàn nhạc mới lựa toàn những bản hay, bỏ hết những bản dở. Thật ra, khó tưởng tượng được trạng thái tinh thần của một người đọc xong tập tạp bút của Hazlitt mà không muốn đọc ngay một vài bài thơ nào rồi mới ăn cơm.
Vậy đợi tới tuần sau hoặc ngày mai là việc không lợi gì cả. Sau nầy, có dịp, tôi sẽ nói về văn chương. Bạn biết rằng ít nhất cũng có được nửa giờ yên ổn.
Nếu một người đứng trên bờ hồ tắm và hỏi bạn: "Tôi phải bắt đầu nhảy ra sao đây?" thì chắc chắn bạn đáp: "Cứ nhảy đi, bình tĩnh mà nhảy". Tôi xin để bạn ở lại đó tới 6 giờ chiều. Nhưng có nhiều mức độ.