À! Đừng quên tôi còn cậu bạn ở đây. Khi họ tiến vào cổng, những người lính gác cổng liền giậm mạnh gót chân và kính cẩn chào Sharru Nada, một công dân danh dự của vương quốc. Tôi đã nhiều lần đến đòi nợ, nhưng hắn trả lời tỉnh bơ: "Tôi thật sự không còn một xu để trả nợ cho anh, cuộc sống của tôi hiện rất khốhổ.
Thế là tôi quyết định phải tìm ra cách để làm giàu, và một khi tìm được rồi thì bắt bulàm, cần phải làm cho thật tốt. Vì vậy, nếu trong khi anh tới Smyrna mà bị bọn cướp lấy mất số vàng, hay lúc anh quay về bị bọn chúng phỗng tay trên những số hàng hóa ấy, thì anh sẽ lấy gì để trả nợ cho tôi? Nếu anh không có tiền để hoàn trả, có phải tôi đã mất hoàn toàn số tiền đó rồi không?" Bà Sira cho người đầy tớ gái đi nghỉ và bảo nhỏ với tôi rằng:
Tất nhiên số tiền họ vay không được nhiều hơn trị giá tài sản của họ, để nếu cần, họ sẽ bán đất đai, các đồ trang sức quý báu, lạc đà hoặc những vật dụng khác để trả nợ. Tôi không biết phải làm sao nữa! Trước đây, ông ta là một ông chủ tốt. Cậu hãy yên tâm lấy hai con lạc đà này và trốn khỏi đây mau.
Trong suốt bốn năm trước khi làm quản lý cho ông Algamish, tôi đã quyết tâm để dành một phần mười trong tổng số tiền mà tôi kiếm ra, đồng thời sau một lần thất bại tôi đã rút kinh nghiệm và khôn ngoan hơn nhiều. Ông cảm thấy thật xót xa nên chìa cho anh ta một cái bánh. Lúc đó, người nông dân cố ý trở lại chuồng để lắng nghe.
Cư dân Babylon là những nhà tài chính, những thương gia giàu kinh nghiệm. Arkad nói đến đây, bỗng có một học viên mặc chiếc áo choàng màu đỏ khá đẹp đứng dậy và xin phép nói: - Hay là anh cũng không biết? – Ông nài nỉ.
Nhưng bây giờ, qua cuộc thảo luận rất thú vị vừa rồi, tôi đã nhận thức được sự may mắn không phải cứ chờ đợi là có được. Rodan im lặng suy nghĩ về những lời Mathon vừa nói, đột nhiên Mathon hỏi: - Kể tiếp đi con, câu chuyện của con làm cha bắt đầu thích thú.
Vậy thì làm sao mà giàu có cho được! Do đó, cho dù cháu là một người làm công nghèo khó, cháu phải làm thuê làm mướn cho chủ để có cái ăn, cái mặc nhưng cháu cũng nên để dành. - Con vẫn đang suy ngẫm về những điều mà bà đã nói trước đây. Những bằng chứng vay tiền của họ đến rồi đi thường xuyên, chứ không nằm lì trong cái hòm này.
– Nhưng hãy nói cho cháu biết làm thế nào ông lại được tự do? - Ta đã từng biết họ cách đây bốn mươi năm. - Tại sao một người thợ làm bánh kỳ cựu như ông lại cần một người thợ làm bánh khác? Ông vẫn có thể dạy cho một người nào đó như tôi chẳng hạn cách làm bánh mà? Hãy nhìn vào tôi này! Tôi còn trẻ tuổi, khỏe mạnh và lại ham thích làm việc.
Tất cả số tài sản này là của ông và nó chỉ là một phần nhỏ trong số gia sản hiện ông đang có được. Arkad lại hỏi người đàn ông có thân hình khá mập mạp ngồi hàng thứ tư: Vào một hôm, bà Sira hỏi tôi:
- Tao không thích công việc mày đang làm. – Tuy nhiên, bây giờ tôi cũng không có một đồng nào để trả cho ông được. Đó là những nô lệ của nhà vua.