Nỗi lo đó thành hiện thực ngay. Ta biết rõ ta hiện đứng đâu. Không, câu kinh đó chỉ cầu xin được cơm ăn cho đủ từng ngày mà thôi.
Khi mới cưới, cô Eleanor Roosevelt ngày nào cũng bất bình vì người hầu bếp làm hư một món ăn. "Tôi kể nỗi lo lắng với bạn bè. Không gì làm cho bà chóng già bằng sự tức bực và mệt nhọc.
000 toa mà chỉ có năm toa bị tai nạn. Ngày hôm nay sẽ rán sống từng ngày một, này nào chỉ biết công việc ngày ấy, chứ không một lúc ôm lo cho cả đời mình. Sau cùng bận việc và hăng hái quá, tôi quên hết bệnh tật, ra khỏi giường đến ngồi ở bàn.
Cabol (trước làm ở trường thuốc Harvard) mà thôi đâu. Montagne, tác giả cuốn: "Bệnh đau bao tử do thần kinh" cũng nói đại khái như vậy. "Đừng lo cho đời sống vật chất của con, đừng lo thiếu món ăn thức uống, cũng đừng nghĩ đến thân thể con và những vật để đắp điếm nó.
Tên coi ngục đi kèm tội nhân thì hồi hộp, lo lắng. Chính nhờ lối đó, ông đã làm cho một công việc ông vừa sợ vừa ghét hoá ra một việc thú và rất có lợi. Cescil dạy y khoa tại trưởng Đại học Cornell được khắp thế giới nhận là một chuyên môn về chứng sưng khớp xương.
Sau cùng tội nhân thấy khổ sở như búa đập vào đầu và hoá điên. Khi nào nhận thấy được điều đó, thì con trở về và con sẽ hết bệnh". Sống nửa thế kỷ rồi, chẳng kinh nghiệm gì, nhưng ít nhất tôi cũng học điều này.
Sau khi thầm giải quyết như thế, tôi đã bắt đầu thấy dễ chịu hơn. Ông Loftin 70 tuổi và đau, phải nằm ở giường hoài. Có nỗi gì lo lắng thì người cầu Chúa.
Trong diễn văn có câu này được lưu truyền muôn thuở: Bạn nên nhớ, lời khuyên của họ có khi sai lầm một cách buồn cười được. Có hồi ông bán xe cam nhông, thất bại thê thảm vì tính ghét máy móc lắm, ông bèn xin dạy khoa "nói trước công chúng" trong hội "Thanh niên Thiên Chúa giáo".
Định mệnh chỉ cho ta một trái chanh hãy làm thành một ly nước chanh ngon ngọt L" vì dùng những lời sau này của Thánh Paul cách đây gần 20 thế kỷ để tự trách tôi thì không sai chút nào hết: Cháu phải tưởng tượng thân cháu mềm như sợi bún.
Tôi đọc đi đọc lại bức thư ấy, thấy như có cháu đang đứng bên cạnh, nói với tôi: "Tại sao cô không hành dộng như cô đã khuyên cháu? Cứ vui sống đi, mặc kệ tình thế ra sao thì ra, giấu nỗi lòng trong một nụ cười rồi vui vẻ sống". 000 dân số không, thì bà đáp: "Được chứ! Tất nhiên là được chứ!". Bốn mươi hai năm sau, một đêm xuân ấm áp, trong khi trăm bông đua nở giữa sân trường, William Osler diễn thuyết trước sinh viên Đại học Yale đã nói rằng, thiên hạ đã lầm khi bảo một người như ông, làm giáo sư tại bốn trường Đại học và viết một cuốn sách nổi danh, tất phải có "bộ óc dị thường".