Nhưng tuỳ cách xử lí mà khối tích tụ ấy tiêu hao đi hay không. Mà người lấy thì chưa chắc người đã trả. Bạn bị bóng đè hay gì gì đó từ hồi năm hay sáu tuổi.
Bây giờ là 12h26 đêm. Đã đi một số cây số. Nhưng đó không phải là cái bạn muốn.
Cái hồn nó chẳng bao giờ đòi hỏi cái gì ngoài tình yêu thương. Rất tiếc, tôi ạ, biết đâu tôi là một độc giả tồi. Mẹ thì không chịu thả bạn ra để nắng làm tan chảy chúng.
Nói thế nào đây? Khó quá! Tốt nhất là cứ loanh quanh luẩn quẩn. - Tôi rất mừng vì điều ấy. Dường lúc nào bạn cũng có thể sụm xuống nhưng bạn ghét nằm bệnh viện lắm.
Tôi đang làm cái việc chép nhật ký hay ghi lịch sử của mình? Không cần biết. Và cố sống tốt đến chừng nào còn có thể. Tôi chán đến trường ngồi ngoan ngoãn và vô tích sự lắm rồi.
Nhà văn chợt không muốn thoát khỏi nó. Một số cô bạn cùng lớp cũng thế. Chán ngán vì làm phận con cháu cảm thấy mặc cảm và ích kỷ khi chán ngán.
Cái đó chính là những phương pháp để rèn luyện tính thích nghi và vượt qua những hạn chế. Thêm nữa, bạn đầy những hạn chế của tuổi trẻ bị dồn nén. Ông có thể yên tâm rằng, tôi sẽ đền bù xứng đáng để ông và vợ ông có thể sống an nhàn đến đầu bạc răng long.
Nơi chúng không thèm đớp miếng mồi ẩn dụ nhạt hoét. Và ông vội ngoảnh đi. Giữa thế giới tân kỳ này, bạn biết gì? Để dễ dàng có một công việc kiếm kha khá? Vi tính, ngoại ngữ của bạn làng nhàng.
Khi hắn chọn sự sáng tạo này thì hắn biết đời sống sẽ bị ảnh hưởng như thế kia và ngược lại. Kể cả cái nhàm chán. Tôi tìm thấy nàng khi lần đầu tiên vào lớp, ngồi vào chỗ cô giáo chỉ.
Còn đờ mẹ vốn dĩ nghĩa của nó đã đa số chẳng sạch sẽ gì. Nguy cơ đội bạn ghi bàn thì nín lặng, im phăng phắc. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc bạn khó có thể dùng cái máy vi tính của chị út để gõ nốt câu chuyện này.