Người giàu làm khổ người nghèo, người nghèo cũng làm khổ người giàu. Trước khi kể thì bạn làm một số động tác miêu tả để xác định mình đã tỉnh táo. Điều đó đồng nghĩa với sự tự hủy diệt.
Bạn bảo thằng em xuống đi cùng bố. Tội ác, chúng không gieo vào con người những hạnh phúc để sản sinh lòng biết ơn. Việc lựa chọn lăng xê và cộng tác làm ăn với tôi sẽ đem lại cho họ không ít màu mỡ sau này.
Tôi không có nghị lực. Tí nữa thì bạn bảo không và rơi vào cuộc tranh luận chắc chắn thua. Người lớn thì thật xa lạ.
Vừa đi đá bóng về buổi chiều, bác hỏi: Hôm nay cháu có đi học không. Bạn biết đó chỉ là một cảm giác, một quan niệm truyền khẩu chung chung. Nhà bạn có nhiều người làm trong ngành, có người nói đùa đùa thật thật: Thắng thì ai chả thích nhưng chỉ mong Việt Nam bị loại ngay từ vòng đầu.
Đơn giản lắm, vì bạn đâu biết tình trạng bác bây giờ ra sao, và bạn tin với bản lĩnh của bác thì bác chỉ bị nhẹ thôi. Thái độ đó làm cho cảm quan phong phú thêm và đời sống gay gắt quá mức dịu đi. Bạn lại muốn lưu lại.
Như một người đồng sở hữu biết điều. Khi em trả lời thì anh sẽ bảo: Anh không nghĩ được cao xa như thế đâu cô bé ạ. Em hãy thử tin một chút vào điều ngược lại nếu cái em đang (tin) làm em thấy tàn phai.
Cậu em thế là tạm biệt rồi. Rồi cũng như chuyện ích kỷ, khi những điều đó trở thành xu thế chung thì người trong cuộc không thấy bứt rứt. Mẹ: Độ này con có ngủ được không? Tôi: Im lặng.
Rồi lại xoa xoa: Cháu bị thiệt thòi một năm rồi, cố lên, mình phải tự làm chủ mình. Đôi mắt luôn nhìn thẳng nhưng chẳng nhìn vào ai cả. Hai khoang thiện, ác.
Và thế là thế hệ sau lại phải gánh những tàn tích. Tôi mong nó đọc nhiều hơn nữa, khi đó nó sẽ có suy nghĩ khác về gia đình, không như cái cảm xúc của một đứa trẻ không được nhiều hồn nhiên (dù nó vẫn hay tồng ngồng thay quần áo sau khi tắm trong cái phòng đã chốt cửa có mặt tôi và ông cậu). Hy sinh vị nghệ thuật ư? Tự tìm câu trả lời nhé.
Bác chọn đội đỏ mất rồi, cháu chọn đội xanh vậy. Có lẽ tí nữa cũng… Hơi phiền là còn cái cặp, thời buổi này ám ảnh lắm ăn cắp đến nỗi trong sở thú vẫn phải đề phòng. Đáng nhẽ tôi cũng nên biết ngoan ngoãn trong ý nghĩ và bao dung với tầm nhận thức của chú như bao ông chú khác đầy rẫy đời này.