Tự dưng mẹ lại ra giá. Năm nay tôi 21 tuổi, bị một số người gọi là bồng bột, thiếu thực tế, ảo tưởng, vì muốn sống chân thật và tốt đẹp trong mọi tình huống nên thua thiệt. Bạn chỉ biết mỗi đá bóng được khen hay và làm thơ như một thiên tài.
Không biết thì khó trách. Anh ta không thể nhẹ nhàng bay lên tránh cú đâm trực diện. Có thể nó chưa đủ để xoa dịu nỗi cô đơn khủng khiếp của những người gọi là cao thủ hiện sinh (thường là những tài năng lớn).
Cái khác ở đây cứ để mập mờ như vậy vì khó định nghĩa. Họ bắt đầu dùng đến quyền của tuổi tác và địa vị. Và kẻ thua chấp nhận rút súng tự tử.
Có điều, viết đâu phải lúc nào cũng là toan tính thiệt hơn. Trận đấu quả thú vị hơn lần trước. Tập thơ thì đã gửi hết lên mạng rồi.
Bạn muốn nhìn thấy năng lực thực sự của họ được phát huy, họ được nâng cấp nhận thức và có những điều tâm huyết để đeo đuổi. Các cậu muốn thắng thì các cậu phải có sức mạnh, muốn có sức mạnh thì các cậu phải đoàn kết với nhau. Và tiếp tục sứ mệnh sống đến chết thì thôi.
Còn lười và nhát, thì chịu. Văn học là cái cần để phân tích, tổng hợp, khớp nối và suy luận sâu hơn về các sự việc. Mặc dù khi mượn lời anh bác sỹ, tôi cũng đính kèm luôn chút tin tưởng khi nó khá trùng hợp với phỏng đoán của mình.
Giữa guồng quay, con người ai sẽ dừng lại và dành thời gian cho nhau. Là một đứa trẻ cũng đầy kiêu hãnh và dễ bị tổn thương, bạn từng hiền nhưng rất cục tính. Bây giờ, cuộc sống không giản đơn như thế.
Cũng có lần vụt nhưng với da thịt nó thì chỉ như muỗi đốt gỗ. Chúng tôi làm theo luật. Viết là một lao động kỳ diệu.
Mình chẳng bao giờ phải tính toán với mình. Nhưng trong chủ thể, sự mặc cảm mơ hồ này vốn là một cảm giác nội tại tự nhiên. Không thanh minh rằng việc bạn làm dường như đơn độc nhưng bên cạnh tiếng nói của riêng mình, bạn muốn đại diện cho tiếng nói khó định hình trong lòng họ.
Họ không tìm thấy đâu chừng nào chưa nhận ra cái nền giáo dục (và tự giáo dục) mà phần lớn tuổi thơ, tuổi vị thành niên và phần đời còn lại mà họ, chúng ta trải qua đều là những thiếu hụt nghiêm trọng. Hiện sinh hết thì còn gì là người. Đơn giản vì hai cái đó bản chất giống nhau: Bó hẹp về cảm quan.