Với họ, viết không có tị ti nào là học. Đó là hạn chế của bạn. Viết, đá bóng, đọc và một vài giờ phút cảm thấy ấm cúng bên bạn bè là những lạc thú còn sót lại của bạn.
Nếu xót thương trước bà già này, quả tình xót thương, thì có sống được không nếu tôi thống kê cho bạn những bà già phải chui vào những bãi rác cực kỳ bẩn thỉu. Hoặc: Môn này không phải học. Xem trang 16 cuốn NGOÁY MŨI tác giả Nguyễn Thế Hoàng Linh (nếu có)
Bạn định ăn sáng nhưng không có cảm giác đói. Bình xăng vẫn còn một nửa, tha hồ mà đi. Biết rõ bạn là cái gì để làm gì.
Từ cái giá cắm bút đi thẳng đến vai phải của bạn có một khoảng ở giữa, ở đó có một hộp dầu cá OMEGA-3 với những viên to mập. Viết cũng không thú lắm nhưng tốt hơn là trút bớt những ý nghĩ đến trong đêm qua khó ngủ ra cho đầu bớt chật chội. Nhưng mà tôi bỏ học.
Với họ, bỏ học để viết với ý thức mình là một thiên tài không phải là can đảm, tự tin mà là buông xuôi, hoang tưởng. Người đời có kẻ ngấm ngầm bảo bác ranh ma, xảo quyệt. Chỗ khác, riêng xông hơi một lần đã 80.
Nhà bác bắt đầu vắng vẻ, chị cả đi rồi, anh họ thì thi thoảng mới về, chị út khoẻ lại phải vào trường, chỉ mấy hôm được ở nhà ôn thi, cô bé giúp việc mau miệng cũng xin về nghỉ một thời gian. Hoá ra bác bảo tôi nghiêm túc rồi, không phải theo dõi nữa. Tôi biết, sự muốn mới này mới hơi sự muốn mới trước đó, trong tôi.
Mình lại biết thêm một con đường đến đồn công an. Đó là một sự chuyển đổi quan trọng. Vì những chủ thể đó va đập với đời sống lịch sử nhiều nhất.
Mất thêm một người, lực lượng cái thiện càng mỏng manh. Cái bài viết mà ban đầu tôi định viết một cách chua cay và trắng trợn. Thái độ đó làm cho cảm quan phong phú thêm và đời sống gay gắt quá mức dịu đi.
Dí cái mũi ươn ướt vào bắp tay tôi. Và họ cũng sẽ khổ lây. Chả muốn xin lỗi độc giả nữa.
Họ vốn là những người khá nhạy cảm. Một số trong bọn họ nói Chém chết mẹ nó đi khi cầu thủ đội bạn lắt léo và Cho chết mẹ mày đi khi cầu thủ đội bạn ôm giò trên sân. Bác trai có mấy câu tủ làm bạn muốn bội thực.