Được vậy thì tốt lắm, còn rủi y có quát tháo thì tôi cũng có dịp để rán giảng giải cho y. Vậy thì bí quyết thành công của ông ở đâu? Ông đáp lại bí quyết đó ở chỗ ông biết "chia đời sống ra từng ngăn, cách biệt hẳn nhau, mỗi ngăn một ngày". Cách diệt 3 nguyên nhân chính sinh ra ưu tư là sự mỏi mệt - sự chán nản về nghề nghiệp - sự túng thiếu.
Muốn đọc, bà dùng những sách in chữ thật lớn, dí sát đến mắt. Về sau chàng lại được Anh hoàng phong tước và khi mất người ta viết hai cuốn sách dày 1. Tên coi ngục đi kèm tội nhân thì hồi hộp, lo lắng.
Ông mới từ chức phó trưởng ban của hảng General Motors và qua giúp việc cho ban nghiên cứu của hãng đó. Chắc bạn cho là một câu chuyện phiếm? Nếu bạn muốn chắc chắn hãy dở trang 41 - 42 của cuốn Những nguyên tắc tổ chức sự làm việc theo khoa học mà đọc những lời tác giả, Frederick Winslow Taylor. Ngày hôm nay tôi sẽ vui tính.
Và hết thảy nước mắt của bạn cũng không rửa được một chữ" [21]. Muốn biết ưu tư làm hại ta ra sao, tôi không cần tra cứu trong thư viện hoặc tìm hỏi y sĩ. Đúng như Charles Kettering đã nói: "Khéo đặt vấn đề là đã giải quyết được một nửa".
"Rán vui vẻ coi thường một tình thế phải tới". Một bác sĩ chuyên môn đã cho rằng bệnh anh bất trị. Làm gì bây giờ? Đi ngả nào đây? Tôi mê mẩn hàng tuần như vậy.
Vậy mà ông không bao giờ tới nhà thờ và tự cho mình là một người vô đạo. Nghĩa là thời bình cứ 1. "Mới đây", theo như lời cụ Nguyễn Hiến Lê thuật lại ở trên, cách nay khoảng ba mươi năm rồi.
Sáng hôm sau, ông phàn nàn đã thức trắng đêm. Đến nỗi một ngày kìa, bà đánh liều hỏi một bà cô, là chị ông Théodore Roosevelt rằng: Tôi vẫn ngủ kỹ như thường.
Và đây là một điều ngạc nhiên vô cùng, gần như không tin được. Sự bình tĩnh và lòng tin của nhà tôi, thật đã làm cho tôi vững lòng. Tôi tin có thể học ông ta được nhiều điều hay vì ông ta nổi danh là thành công năm này qua năm khác.
Ngày lễ Giáng Sinh ông đã thưởng 34 người giúp việc một số tiền là mười ngàn Mỹ kim - mỗi người khoảng 300 mỹ kim - mà không một người nào cảm ơn ông hết. Angelo Patri đã viết 13 cuốn sách và hàng ngàn bài báo về giáo dục nhi đồng. Nhưng không ai chịu nuôi tôi và em tôi hết.
Ba mươi lăm năm làm nghề dạy người lớn ở Nữu Ước, tôi nhận thấy một phần đông học trò của tôi tiếc đã không được xuất thân do một Đại học đường. Lúc đó tôi làm hạ sĩ quan ở bộ binh, đội thứ 94. Đoạn trường ai có qua cầu mới hay!