Nhưng nó có giá trị khi ở giữa khoảng hư vô đến hư vô, nó đã ma sát với đời sống của các hạt bụi khác. Tôi cho mình quyền bỏ học đến sở thú mà không báo cho ai cả. Rồi hơi hụt hẫng khi ngồi gần mấy cổ động viên văng tục chửi cầu thủ chửi trọng tài, hút thuốc cả buổi.
Đừng thuyết giáo vô ích. Bạn giật tung hết dây nhợ, mặc kệ máu tứa ra. Tôi chỉ ủng hộ dân chủ và những anh có vẻ hợp với chiêu bài dân chủ của tôi.
Nhưng lí trí không cho phép. Rồi đồng chí công an sẽ hỏi: Anh sở hữu chiếc xe được mấy năm rồi?. Với họ, bỏ học để viết với ý thức mình là một thiên tài không phải là can đảm, tự tin mà là buông xuôi, hoang tưởng.
Em gọi mãi không dậy. Cuốc bộ trên con đường mà đôi mắt chân dẫn mình đi. Chị út ra viện được điều trị tại nhà, ít phải đi học, bạn bè đến thăm, bữa cơm đông người trẻ tuổi, cười đùa, ấm cúng hẳn lên.
Tôi đã bắt đầu chán việc chữ nghĩa và tôi có thể làm việc khác. Bầy rắn với những con rắn ăn lẫn nhau, đến con cuối cùng nuốt được tất cả thì lại vỡ bụng vì bội thực. Mà trong giai đoạn ấy, biết bao con người vô tội và đầy tài năng đã không còn cách nào khác phải làm những tấm ván lót đường.
Bạn thấy mình chạy đua chỉ thua mỗi con chó bécgiê nhà mình. Hai anh em kéo co vài lần bỗng bạn thấy mình không thấy mặt ông anh. Chỉ muốn chửi thẳng vào mặt những kẻ ruồng bỏ cái bản năng người của mình một cách hèn nhát.
Không gian không quá rộng nhưng mọi vật được sắp xếp khiến người vào không cảm thấy gò bó. Nghĩ có vẻ khúc chiết. Bạn không muốn cãi lại.
Và trong những thời điểm đó, bạn thường làm ra thơ. Mẹ hỏi: Hay mẹ xin hai bác cho con về nhà nhé. Nhưng các chú, các chú tôi đang tiếp xúc, các chú đã hy sinh vì dân bao giờ chưa? Tôi nhìn người tinh lắm.
Ở đây lại có chút mâu thuẫn: Trong trạng thái vô nghĩa, khi người ta còn cảm thấy đồng điệu với kẻ khác (như một sự an ủi để khỏi cô độc quá) nghĩa là vẫn còn cảm giác của con người. Nhẹ hơn thì nghe làm gì, nó bồng bột, nó trẻ dại. Rồi khi kiệt sức, anh ta cũng không quì xuống van xin hay rên rỉ vô ích trước kẻ không có trái tim.
Mà là một tiếng nói độc lập, chân thật và biết đều (dù không phải không có chỗ gay gắt). Không để lãng phí, lãng quên khi chưa từng nhớ những đỉnh cao đã có. Nhưng với mẹ, tôi cho mình cái quyền đó.