Điều này những kẻ cô đơn hầu như không thể cảm nhận. Dù có thể biện minh rằng anh xứng đáng với nó, rằng xã hội mà ai cũng sợ tiêu tiền lớn như anh thì kinh tế đi xuống trầm trọng, rằng anh tiêu như khi cần anh vẫn có thể chia sẻ… Chia sẻ? Có hôm bực, mẹ bảo Thấy con viết về chia sẻ mà chẳng thấy con chia sẻ việc nhà gì cả. Liên tưởng sơ sơ đến một trò hành xác.
Nếu họ xoay một trăm tám mươi độ, nghĩ về bạn như vậy, bạn sẽ yên lòng hơn với việc mình đang làm. Cũng không phải điệu cười sảng khoái rồi. Cái gì đời lấy đi, cứ để đời lấy đi.
Không, tôi không cần biết. Hồi trước nó ở tầng một, trên đầu giường bác gái. Lần sau rút kinh nghiệm nhé.
Kẻo mọi người lại trách đi công tác mà không mang gì về. Định kiến tàn sát sự phong phú. Là ích kỷ, rất ích kỷ.
Bạn không dại gì mà đấu tranh tư tưởng xem nên dậy kéo lê cái thân xác rã rời đi học hay cố vùi vào giấc chập chờn và dậy ăn sáng vào tầm 2 giờ chiều. Thằng em tôi đang tuổi trưởng thành. Lại nhớ đến cuốn Vua bóng đá của Azit Nêxin.
Người ta có thể có bản lĩnh để chịu nhục, chịu chơi bẩn nhằm làm nên nghiệp lớn. Nhưng giấc mơ không phải lúc nào cũng tử tế, ngây thơ. Tôi bắt đầu tập, mỗi máy thử một tí.
Tự mình biết riêng mình thực sự có loanh quanh luẩn quẩn không. Để tránh những hận thù. Ta cũng được đi câu.
Để tạo được phương án phòng tránh và chống lại những kẻ thù chung (khi nhìn thấy kẻ thù chung thì con người mới biết gần lại với nhau) là nhiều thảm họa mà vũ trụ kỳ bì và loài người đầy hiếu động lúc nào cũng có thể nhỡ tay gây ra. Để tôi có thể đấm vào mặt ông ta, đập tan cái bàn rồi ra đi. Họ không tìm thấy đâu chừng nào chưa nhận ra cái nền giáo dục (và tự giáo dục) mà phần lớn tuổi thơ, tuổi vị thành niên và phần đời còn lại mà họ, chúng ta trải qua đều là những thiếu hụt nghiêm trọng.
Dẫu tôi biết chỉ có đấu tranh trong tình hình cần tranh đấu này mới chứng tỏ anh là một thằng đàn ông chân chính. Nhưng bạn cũng tìm cách tiêu xài cho bằng hết. Và không phải chi li từng đồng với những người xa lạ.
Trong xã hội này, khi nhiều mộng ước đã tắt, những người nhạy cảm khó sống. Chúng như những giọt luôn hiện hữu trong nhân gian mà có người biết, có người chẳng bao giờ biết. Phố phường lành lạnh, đã sạch hơn trước.