Nó không bắt nạt được đứa mạnh thì nó bắt nạt đứa yếu hơn. Bạn nhận ra viết những gì cho bình dân, để cụ thể và hấp dẫn (cả những người có nhận thức cao) còn khó hơn cái khác nhiều. Vì thế, ông hãy nói chuyện với tôi như một đối tác làm ăn.
Này thì… nhìn sân trường đầy sỏi đá xi măng-thấy lòng cũng cỗi cằn như thế… Mới dám nửa đùa nửa thật như thế. Có lẽ bạn sẽ phải xin lỗi độc giả vì những chỗ thật vội vã đâm dở tệ.
Cuộc sống vẫn luôn phải chấp nhận sự vô lí và tự lừa dối ấy để giảm những xung đột đầy rẫy, để cơm lành canh ngọt. Ông yên tâm, việc này không hề phạm pháp. Bạn vừa nghe vừa kiểm kê lại những ý nghĩ hôm qua…
Đó là những kẻ có bộ óc lãnh đạo siêu việt. Giữa thế giới tân kỳ này, bạn biết gì? Để dễ dàng có một công việc kiếm kha khá? Vi tính, ngoại ngữ của bạn làng nhàng. Tôi sẽ không vờ bản thân tôi bệnh tật, hâm hâm (cái kiểu coi mình đầy sức hút càng chứng minh điều này), tương lai thì mờ mịt thì ai thèm mê.
Tôi rong chơi, có ôn nhưng thấy người ta chăm chỉ gấp hàng chục lần mình, đâm mất tự tin. Có khá nhiều nhân vật mặc áo bành tô. Này nghệ thuật, em có phải là em không, sao cứ gõ cửa tôi vào cái giờ này.
Bạn nằm nguyền rủa và chịu đựng mọi âm thanh trong khoảng 20 phút. Nhưng với những gì tôi đã viết và tôi đã công bố, tôi sẽ không quá bận tâm về chuyện đó. Bạn chỉ muốn họ nhìn vào sự thật nếu họ còn khả năng nhìn.
Tôi không rõ đêm nay có vỡ giấc và người nhẹ bẫng nữa không. Có lẽ hình ảnh một thằng con trai 21 tuổi mặt nhăn nhúm bơ phờ nằm trên giường rên hừ hừ và cáu gắt suốt ngày mới là một biểu tượng cụ thể về bệnh tật và đau đớn thích hợp cho trí tưởng tượng của họ. Đây là sự nôn nao của từng tế bào đòi thay đổi trạng thái vận động.
Đánh dấu được bao nhiêu sự thật, bao nhiêu thời khắc. Nó chỉ chuyển hóa từ dạng này sang dạng khác. Sự nhai lại chỉ là trò dở tệ.
Chúng tôi vào thang máy và đi lên. Bạn cần trả công và cả tự do. Vì thế, bạn chỉ chơi với chúng thôi.
Dù lúc đó chả nghĩ gì. Và lũ trẻ, cái thứ mà vẻ ngoài thể hiện chúng không biết trả đũa, thù dai, nhớ lâu… đôi lúc làm cái khao khát giải tỏa, trút giận của họ lóe lên. Bao nhiều năm ở thành thị rồi mà quanh năm vẫn chiếc quần lụa đen và áo bà ba.