Đem giải phẫu bộ óc, thì có một nửa số người điên cũng bình thường như óc chúng ta. Một cuốn sách đó đập vào óc người ta một cách mạnh mẽ, vui vẻ và rõ ràng hơn là cả đống lý luận và con số. Thì cứ khen họ cho họ nghe.
Nhưng sự thay đổi lạ lùng nhất, chính là sự biến hóa của thâm tâm chị. (Vậy mà nhiều người dám cho rằng bà đần độn vì không thuộc sử ký!). Nhờ thực hành mới tiến được.
Chữ "tôi" phải đọc nho nhỏ mà chữ "ông" phải đọc lớn tiếng. Mỗi lần sắp ra sân khấu, ông tự nói: "Ta mang ơn những người tới đây coi ta diễn trò. Như một văn sĩ đã nói: "Đàn bà đào huyệt chôn hạnh phúc gia đình bằng nanh vuốt của họ".
Hội nghị của những hội đó họp ở đâu thì dẫu phải lội suối trèo đèo, vượt đại dương, qua sa mạc, ông cũng tới dự. Một lần đau cuống họng, tôi lại một nhà chuyên môn trị bệnh đó. Nhưng bạn luống cuống vô ích vì không thể thay đổi ý kiến người khác.
Nhưng tới chiều, khi cùng với tôi trở lại phòng giấy của tôi, ông đặt mua cho tôi một số hàng lớn nhất từ trước đến giờ. Khi bạn coi tấm hình trong đó có bạn chụp chung với những người khác, thì người thứ nhất mà bạn ngó là ai? Nếu bạn tin rằng mọi người đều chú ý tới bạn, thì xin bạn trả lời tôi câu này: "Nếu bạn chẳng may chiều nay từ trần thì sẽ có bao nhiêu người đi tiễn bạn tới huyệt?". Chứng tỏ, phô bày một chân lý chưa đủ.
Vậy, muốn gây thiện cảm, xin bạn để ý tới quy tắc thứ ba này: Chỉ nên nói rằng bữa cơm lần đó không được hoàn toàn bằng những lần trước thôi. Một triết gia nói: "Phát biểu cái bản ngã là một điều cần thiết nhất đối với ta" thế thì tại sao không dùng cái thuật ở trên kia trong công việc của ta? Khi ta kiếm được ý nào mới lạ, cứ để cho khách hàng của ta hoặc người cộng tác của ta tưởng rằng chính họ có ý đó, như cha mẹ đứa nhỏ đã để cho nó tin rằng chính nó đã nấu lấy cháo.
Ông Nicholas Murray Putler, giám đốc trường Đại học Columbia nói vầy: "Dù kẻ đó học hành tới bực nào nữa thì cũng vẫn là thiếu giáo dục". Ai không đồng ý với mày thì mày có giọng cứng cỏi với người ta. Đừng tỏ ý kiến của mình ra nữa, trái lại nên hỏi ý kiến của y.
Vậy muốn được lòng họ, bạn chỉ nên thán thưởng mà nhắc tới nguyên do sau thôi! "Tôi hiểu tại sao trong hàng năm trời, tôi đã thất bại. Vì cậu tỏ ra "biết nghe" cho nên được các danh nhân đó kể chuyện mình cho cậu.
Đời sống của Hoàng đế Nã Phá Luân, chứng minh lời nói đó. Người này thiệt thạo nghề, ông làm cho một khách hàng đương thịnh nộ hóa ra hài lòng. Nhưng ít hy vọng thành công; nhiều người khác mướn nhà cũng đã làm thử như tôi và đều thất bại hết: họ nói con người đó ráo riết lắm.
Y làm đủ tình, đủ tội, dọa đập máy điện thoại, không chịu trả tiền y thiếu, cho rằng công ty tính lộn, kêu nài trên mặt báo năm bảy phen, đầu đơn kiện ở tòa và tại ủy ban các công sở. Có đứa phải cõng mới lên nổi. Sau cùng, năm 82 tuổi, Tolstoi không chịu nổi sự bất hòa ghê gớm trong gia đình nữa và một buổi tối, tháng 10 năm 1910, tuyết sa đầy trời ông trốn bà, đi xa, trong đêm tối và lạnh lẽo, không biết là đi về đâu.