Họ vốn là những người khá nhạy cảm. Ví dụ ngày mai, buổi sáng, vừa gắp sợi mỳ lên miệng, bác từ trong nhà đi ra vỗ vai cười: Ăn phải mời hai bác đã chứ. Mỗi con người trong Loài Người.
Đó là lẽ sống của anh và em không được từ chối nếu không muốn làm anh bị tổn thương, em yêu ạ. Tin một chút, một chút thôi, em ạ. Nhưng trong đời sống thì tôi dễ phức tạp hoá vấn đề.
Nhưng tôi không quen phản đối. Để có được một dòng suy nghĩ dù chỉ rất đơn giản, rất dễ dàng của tôi. Vậy thôi, bạn sống bình thường.
Tôi yêu và thương bác tôi. May mà y học chưa chính xác tuyệt đối nên triệt sản vẫn có đứa đẻ tiếp. Mỗi khi bác muốn tìm đến một sự tự thanh minh, tự an ủi, một sự giải thoát khỏi bộn bề, khỏi nỗi cô đơn dù mỗi ngày giao tiếp với cả chục cả trăm người.
Nhưng càng ngày càng không thấy thú vị với chúng. Những mối quan hệ thì vô số, chẳng thua ông to bà lớn nào. Ai rủ em? Cô liếc sang cậu bạn ham chơi ngồi cạnh tôi.
Tôi khóc vì băn khoăn đến giờ liệu những nhà đạo đức tự phong nhờ tuổi tác có nhận ra rằng chẳng cần và chẳng thể triệt tiêu sự ích kỷ. Với những dữ kiện trước đó (mà bây giờ bạn quên rồi), bạn cảm thấy cái sứ mệnh mơ hồ lại đè nặng lên tim. Đây chỉ là lần thứ hai bạn đến sân vận động xem bóng đá, nhưng trận đấu cũng đã có vẻ cũ.
Phải chăng sống là để phát triển nghệ thuật và làm nghệ thuật là để phát triển đời sống? Rồi những ý niệm chưa được đụng chạm đến tỏ ra hờ hững với những cái đã được bóc vỏ. Và sự yên bình lâu dài sẽ không đến nữa. Những ý nghĩ va đập đập phá trong đầu đòi được chui ra.
Một người theo ngành an ninh đánh mất mong muốn góp phần làm xã hội trong lành hơn. Và những khuôn mặt mới như rất thân quen, như gặp ở đâu đó rất lâu rồi. Đơn giản là vì trong lòng không còn cảm giác chắc thắng như ở những trận trước, ngay cả lúc bị gỡ hoà 3-3 khi gặp Malaysia.
Chẳng có gì để thấy xót thương. Người giàu làm khổ người nghèo, người nghèo cũng làm khổ người giàu. Nhưng chuyện sẽ hay đấy, đâu chỉ có dở òm như đoạn vớ vẩn này.
Ta khát, ta muốn uống cạn sự lương thiện trong con người mình để có thể phá phách. Cũng như những cơn đau ứ dồn trong ngực, trong họng, trong mắt, trên lưng, nhè nhẹ nơi đầu ngón tay, chúng cũng quen với mình rồi. Năm trăm đồng hay năm trăm nghìn ạ? Năm trăm đồng.