Xxlx

Sai sót khi đặt phòng, tôi buộc phải ở chung phòng với cấp trên khi đi công tác

  • #1
  • #2
  • #3
  • Có người đi thẳng tắp, sải bước đều với khuôn mặt vô cảm. Thêm nữa, bác quan niệm trẻ con, thanh niên cứ đưa vào kỷ luật, chơi đòn tâm lí, ân cần chăm sóc, bệnh gì cũng khỏi tuốt. Tôi nhặt mũ lên, nhìn người chị vừa dịu hiền vừa bướng bỉnh khóc, lòng tràn ngập những cảm xúc kỳ lạ.

    Mọi khi thế thì thật đê tiện nhưng bạn đang có cái đang viết là một thứ đê tiện hơn để an ủi. Càng kéo nó càng lùi lại. Cái này thì họ hơi nhầm, đơn giản là vì họ không có tầm nhìn xa.

    Không quá kiêu hãnh mà cũng không chìm sâu vào mặc cảm. Nhưng thấy cũng hay hay. Lúc này chỉ có bạn là người viết và bạn là độc giả.

    Vì chuyện cái giấc mơ vớ vẩn mà mình lại làm đồng chí ấy mất vui. Nhưng bạn cũng tìm cách tiêu xài cho bằng hết. Có một thứ bất biến, đó là tất cả.

    Chúng trở thành một thói quen của tiềm thức, được tiềm thức lau chùi và tự động bật lên hàng ngày. Sở dĩ bạn biết giờ giấc khá chính xác là vì lúc trời hửng lên đã có cái đồng hồ để bàn, nằm ở giường là nhìn thấy. Và dưới nước là cơn hoan lạc của cá tôm.

    Tôi lại bảo: Cháu vướng xe tải cháu chưa đi được, chú cho cháu xin chìa khóa, cháu đi ngay. Rồi thì mấy hôm sau ngó qua, ai đã vặt hoặc cắt trụi mất rồi. Viết những điều này ra còn nghĩa lí gì khi không thay đổi được cục diện? Vấn đề là cục diện còn có thể thay đổi được.

    Nhưng khi cả gan đơn độc chống lại xu thế đó thì cũng khó tìm thấy hơi ấm và sự thoải mái trong gia đình. Ai bảo các cậu đi trốn hoặc chợt ùa ra nhiều quá. Cháu bảo: Bác Hồ cũng để râu đấy ạ.

    Mặc cảm với việc làm thơ của mình, mặc cảm với danh hiệu thiên tài… Đó là cái trạng thái ban đầu khi bạn lột xác. Họ ngộ nhận những thông tin mà người lớn tuổi có cơ hội biết nhiều hơn là tri thức ròng. Và rồi họ thả xe tôi ra.

    Và có thể những kẻ hèn không chịu bắt chước lúc tốt lại nhè lúc xấu mà noi theo. Nhà con chẳng thiếu thứ gì nhưng con về mang quà thế, mọi người vui lắm. Bây giờ, cuộc sống không giản đơn như thế.

    Bạn mặc cái quần bò ông anh họ cho và một cái áo phông dài tay thường mang lúc đi đá bóng trời lạnh. Cố nhé, cố học cho xong 2 năm rồi tha hồ, tha hồ… 2 năm. Và chúng còn được chăm sóc kỹ hơn.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap