Và con cháu bạn, lại có cảm giác muốn khạc nhổ, phá phách, rũ bỏ… Mà khi nén lại để cùng chung sống, nó cứ nôn nao cồn cào suốt cuộc đời. Giữa guồng quay, con người ai sẽ dừng lại và dành thời gian cho nhau. Đầy là lần vỡ giấc thứ ba hay thứ tư gì đó trong đêm.
Lúc hàng vắng teo ngồi rỗi mới là lúc bác buồn. Tôi không đòi hỏi gì cho mình, không than vãn về nỗi khổ đau của mình; nhưng khi tôi vẫn chẳng gột rửa được cái cội nguồn chia sẻ và đùm bọc của con người, dù có là một thằng đàn ông bất khuất, tôi vẫn là một kẻ hèn… Rồi bác ta sẽ quát: Thằng kia! Mày rình mò gì thế? Muốn gô cổ lại không? Phắn!.
Mùi buồn em quyện với mùi buồn anh như cà phê đen pha với sữa thành cà phê nâu. Để kể hết mọi chuyện, dù không nhiều, nhưng với kiểu lan man của tôi thì chắc hết mực mất. Cạch! Rất thích cái cảm giác đi một quãng dài rồi dừng xe lại, gạt chân chống, tắt chìa khóa điện.
Đây là lần thứ hai tôi khóc trước mẹ. Ta viết không phải không có mục đích kiếm ba cái đó. Ông anh họ thiu thiu ngủ bên trái.
Được bạo lực hơn? Lộc xộc loạch xoạch toành toạch. Những đoạn vỉa hè rộng, chiếu được trải ra, người nằm ngồi la liệt. Chúng không quá gay gắt, bộp chộp và bất cần lí lẽ như bọn khủng bố.
Hồi cháu học lớp 11, có một hôm cháu đi học xong không về nhà ngay. Đường phố phía bên kia ném sang tiếng còi xe. Phía sau hai hàng cây là một lùm lau lách um tùm như rừng.
Hồi cháu học lớp 11, có một hôm cháu đi học xong không về nhà ngay. Đó là xu thế sống hợp lí của thời đại này. Về phần cái ác thì vẫn luôn củng cố và bành trướng địa vị của nó.
Nhưng mệt mỏi thì sao. Còn lại, bạn sáng tạo còn vì bạn thấy mình sáng tạo được và tin nó đem lại lợi ích cho mình cũng như đời sống hiện tại. Nên không ai có lỗi.
Mình không còn sức để nghĩ đến, không còn sức để đi tìm, để trình báo. Nó giúp bạn có một trạng thái cân bằng tương đối. Hơn nữa, trong bình dân ẩn chứa thiếu gì tầm cao không có cơ hội được tưới nước vì bị che khuất bởi chính cái vòm chung chung thấp thấp ấy.
Trên mặt đất nhờ nhờ bàng bạc, còn dăm giọt loang lổ vương lại. Thêm nữa, bác quan niệm trẻ con, thanh niên cứ đưa vào kỷ luật, chơi đòn tâm lí, ân cần chăm sóc, bệnh gì cũng khỏi tuốt. Hai tiếng nghệ sỹ nghe cứ ngường ngượng thế nào.