Xxlx

Người vợ hư dẫn trai về xoạc khi Ông chồng đi vắng

  • #1
  • #2
  • #3
  • Lẽ cố nhiên, chồng bà chẳng phải là người hoàn toàn. Tôi thấy rằng tuy con số thâu khổng lồ, mà không có được một số lời nhỏ nhít. Đứng nhỏ không những thấy vui mà còn học được giá trị đồng tiền và cách tiêu xài nữa.

    Làm như vậy hai lần mỗi ngày. Tôi rán chỉ cho ông ta rằng bức thư đó có thể sửa lại được, thì không cần đánh lại. Bấy nhiêu chất nổ đủ làm văng chiếc tàu cũ kỹ của chúng tôi lên tới mây xanh.

    Tôi yên ổn làm ở đó cho đến chiến tranh, tiệm phải đóng cửa. Mấy năm trước, ông Joseph E. "Trong thời kỳ chiến tranh, chồng bà được bổ nhiệm đến trại huấn luyện, kế bãi sa mạc Mojave thuộc Tân Mễ Tây Cơ.

    Một ngày ấy, tôi bán nhiều hơn mấy tuần trước. Khi ông ngồi viết sách tại bàn giấy, tiếng máy sưởi điện ở trong phòng làm cho ông nhức đầu đến muốn điên. Để trị bịnh ấy, bạn phải phá sức thôi miên đó đi.

    Nhưng phải can đảm chống với nó. Trận Trân Châu Cảng là một bi kịch bản thương nhất trong lịch sử Mỹ, nhưng riêng đối với tôi, nó là một may mắn. Tối đến, tôi mệt lắm, và tin rằng không có cách nào khác hết.

    Ông nói: "Không ai khổ sở bằng kẻ muốn đổi cá tính của mình để biết thành một người khác". Đóng chặt tương lai cũng như đóng chặt dĩ vãng lại. Tôi lo lắng điều chi? (Xin bạn lấy viết chì đáp ở khoảng bỏ trống dưới đây).

    Chỗ sữa này chảy mất hết và các trò có thể thấy nó đang chui ra đường mương; bây giờ các trò có dằn vật và bức tóc cũng không thể nào thu lại được một giọt. Tôi quen một người đàn bà ở Nũu Ước lúc nào cùng phản nàn về cảnh cô độc. Làm việc ở tiệm 12 đến 14 giờ một ngày, nhưng không thấy mệt, vì không phải làm việc mà là tiêu khiển.

    Ta phải kết luận rằng: Chắc chắn không khi nào ông Edward S. Tôi không hề để ý tới những sự gian lận đó mãi cho tới hôm có một người laị thăm tôi tự xưng là Thanh tra của chính phủ và đòi tôi một số tiền trà nước. Emerson viết trong thiên tuỳ bút Tự tín rằng: "Trong sự giáo dục của một người, có một thời gian người đó nhận thấy rằng ganh tị là ngu, bắt chước là tự tử, rằng phận mình sao thì phải chịu vậy, rằng trong vũ trụ mênh mông đầy thức ăn này: người đó phải vất vả cày miếng đất trời đã cho mình thì mình mới có được hột lúa ăn.

    Tôi sẽ bị giam vô "nhà cầu" của chúng. Nhưng tôi cũng phải nhận, ít nhất là một lần, tôi đã có chút lương tri. Thức ăn hết mà dầu lửa cũng hết.

    Sau, ông Howell đề nghị với uỷ ban chỉ xem xét từng vần đề một, rồi quyết định ngay. Tự hỏi: ta đã lầm lẫn chỗ nào? Ta đã cải thiện được ở chỗ nào? Đã học thêm được bài gì? Người nhà tôi thu xếp cho tôi được rảnh tối thứ bảy, vì biết tôi bỏ ra một phần buổi tối để tự xét mình, soát lại và tự phê bình hành vi trong tuần lễ.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap