Có lẽ mình nên im lặng. Và bản thân những người cùng tầng lớp làm khổ nhau. Đó là một sự xúc phạm đối với nhận thức.
Còn nếu tôi lỡ chết thì tôi vẫn cười như bất cứ cái chết cho ra chết nào khác trên thế gian đang hồi sinh này. Và khoảng cách giữa con người trong họ hàng đã bị nới ra xa quá rồi, gần đây mới bắt đầu tụ lại. Tôi không sống trong môi trường nghèo đói, bị áp bức, bóc lột.
Những mâu thuẫn nội tại này đánh nhau rất mệt, đôi lúc phải phó mặc cho tiềm thức giải quyết. Nàng nhủ: Chắc là vì ta quá yêu chồng. Về sau, đi đá bóng, tôi gọi nó chỉ một câu, nó tự động dậy ngay.
Thấy mặt mình mát lạnh. Ta đâu ham hố thắng thua. Nói thế có ngạo quá không? Và đồng chí ấy có thích thú vì cái liên tưởng về một mảng lềnh phềnh để ví với mình.
Hôm nào đập thử bàn thờ, đập thử tivi nhé, giả điên thế nhé, bác mẹ có thích không, có ngộ không? Tôi bảo: Chú thông cảm cho cháu, cháu đợi cô cháu ở chợ, lúc chú bảo đi cháu vướng nên chưa đi được. Một giai đoạn thực tế đã và đang diễn ra là những tâm hồn chết, sau một thời gian cầm cự, dần hòa với những tâm hồn chết trước khi chào đời làm thành những khối ung nhọt.
Tôi vừa rơi nước mắt vừa nghĩ như vậy. Nó cũng như bao người cần một điểm tựa để xoa dịu. Ông nhắm mắt lại, thấy khuôn mặt vợ, và tự nhủ: Người ta vẫn phải sống khi trên đời còn có người để thương yêu.
Lúc đó tôi không có nhà. Tôi gần như không cảm thấy hơi ấm bạn bè hay gia đình. Cũng có thể họ không tìm thấy.
Từ cái giá cắm bút ngước lên phần cao hơn của bức tường vàng vọt là vài lỗ khoan được bắt vít như những con mắt của tường. Sẽ mệt và bức bối khi muốn giữ mình lành mạnh trong môi trường bên cạnh những đồng đội có vẻ tử tế, cũng có không ít những thằng đồng lứa hoặc lớn hơn chỉ biết ăn, tập, chửi bậy, chơi bẩn và cưa gái. Lúc đốt tập Mầm sống quả là tôi cũng có ý đồ cho mẹ nhìn thấy, một chút có vẻ điên rồ.
Có một bộ quần áo trên sàn và bạn mặc nó. Tôi khóc cho chúng không vì thương hại mà vì nỗi cô đơn ấy không phải nỗi cô đơn bây giờ của tôi nhưng tôi cũng đã từng đi xuyên qua. Những tâm hồn đã chết, đó là một sự tội nghiệp.
Thế là sáng xách xe đi rồi lẻn về nhà ngủ hoặc viết. có một đứa bị nằm trần truồng trên sàn lạnh cho đến sáng mà chẳng đứa nào đoái hoài vì nó trơ trọi không kẻ thân thích suy ra không có tiền và thế là chỉ đến lúc nó sắp chết thì sợ hậu họa bọn mày mới chịu xúm lại Những con đường sẽ đi đến đâu? Nhiều người đã đang và sẽ hỏi thế.