Tôi ngồi đây đoi đói tình người khi mọi người đang lo lắng ở nhà, gọi điện đi tứ phía. Và nhiều lúc không còn khả năng đè nén được biểu hiện của sự yếu đuối hay hồn nhiên bị giam hãm bởi định kiến từ chính mình. Tôi là con thú hoang đã chấp nhận cuộc sống cầm tù của con người trong xã hội.
Bị môi trường biến thành kẻ tự đè nén nhiều cảm xúc ngoài xã hội, ở nhà (nơi không sợ ai cho ăn đòn đau) thằng em tôi nhiều lúc trở nên ích kỷ, lỗ mãng, ngông ngạo. Thử nhìn sâu vào khoang tàu hơn nữa, chắc cũng thấy một vài sinh vật đang hú hí. Những góc tường treo vài giò phong lan và trên đầu nàng là một bức tranh vẽ thiên thần đang dạo đàn.
Nên ta đành phải làm một thằng đàn ông với giọng ồm. Hay lại phải để tôi tiếp tục mất ngủ mà sáng tạo ra nó? Nhưng như thế chưa đủ.
Tôi biết, nhiều tâm hồn, như bắt đầu tôi, đã chết. Như một mặt bằng chung để chúng ta không lấy đó làm xấu hổ hay dằn vặt. Và vội vã ra sân bóng lúc chiều còn gay gắt nắng.
Bây giờ bạn chỉ dừng lại ở một số nhân vật. Có điều, em chã thích. Có người ngửa mặt trông trời.
Chỉ hơi rờn rợn và xa cách. Từ chỗ cô ta đến chỗ này đã vài cây số rồi. Cô không dám nhìn vào ai.
Cái bướu ở lưng lồi lên. Nói thì hay mà làm thì rất dở. Như lấy đất ở mảng đê này đắp sang mảng đê vỡ kia.
Đúng là con người đầu tiên xuất hiện không hề bị ràng buộc gì với cái xã hội chưa từng có. Văn học là cái cần để phân tích, tổng hợp, khớp nối và suy luận sâu hơn về các sự việc. Có thể thanh minh rằng mình không chạy thì kẻ khác cũng chạy? Không đúng.
Anh chàng bên cạnh khá hiểu biết về bóng đá, cũng không nói nhiều, một người tương đối dễ chịu. Còn đờ mẹ vốn dĩ nghĩa của nó đã đa số chẳng sạch sẽ gì. Và có cái bon chen được nhìn thấy và không được nhìn thấy.
Không có kẻ sống sót, chỉ có kẻ nín thở được lâu nhất. Họ sẽ đau nhưng không nhiều như tôi từng tưởng tượng. Nàng vẫn nằm im trong căn phòng màu hồng.